.....CÓ LẼ LÀ ĐƠN PHƯƠNG........
Thứ Tư, 11 tháng 6, 2014
Tôi quen anh trong một chiều mưa tầm tã,và anh bỏ tôi đi cũng vào một chiều lất phất mưa rơi .....Anh là một chàng trai lãng tử, năng đông và cuốn hút với ánh mắt xanh,trong như thuỷ tinh,với mái tóc bạch kim vàng uốn xoăn nhẹ nhàng,với sống mũi cao và làn da trắng...-một người đàn ôngcó thể nói là hoàn hảo...còn tôi ư,một đứa con gái chưa bao giờ biết yêu là như thế nào và cũng chẳng có gì là nổi bật,ko xinh cũng ko giỏi,nước da tôi đen nhẻm, mái tóc đen xơ xác...học lực thì chỉ ở mức trung bình,hoàn toàn ngược lại so với anh........
Tôi gặp anh vào cái ngày đó,tôi cũng chẳng nhớ rõ nữa......mưa xối xả , đường người và xe cũng thưa dần,một bóng nhỏ lướt đi trong mưa,mái tóc ướt nhẹp...đó là tôi,rét run,tôi cố lướt đi..như muốn gục xuống ngã,thật sự ko còn sức để đi tiếp nữa,đường về nhà còn dài,...tôi ngồi gục xuống dước gốc cây,co ro, sợ hãi...và khóc...tôi nghe tiếng bước đi trong mưa...có lẽ là người đi đường...tôi không còn cảm thấy mưa xối xả,ko còn thấy sợ hãi...một bóng dáng cao lớn đang che cho tôi...là anh...anh đưa tôi về nhà...Lần đầu tiên gặp anh tôi đã thấy yêu...là do anh chu đáo hay là do sự lãnh đạm,quyến rũ của anh?có lẽ là cả hai......tại sao ngày ấy anh giúp tôi?......
Anh và tôi học cùng trường,học cùng lớp, lại ngồi cùng bàn...kể từ sau cái đêm mưa ấy...là trùng hợp hay do anh?Anh giỏi hơn tôi rất nhiều,luôn đứng đầu khối nhưng anh học cùng lớp với tôi...anh và tôi trở thành bạn thân từ đấy...anh luôn giúp tôi trong những bài tập khó,anh luôn bảo vệ tôi khi những con bạn đem tôi ra làm trò chơi,đôi lúc bọn bạn bày ra những trò quái đản để hại tôi với lí do đơn giản"xấu nhưng bày đặt bám theo anh"thì anh luôn che chở cho tôi....ban đầu là những xô nước...về sau là những quả trứng....anh đều hứng chịu thay tôi, tất cả...hỏi thì anh bảo tôi đừng quan tâm...những rắc rối đó đều từ anh mà ra...tôi nhớ mãi câu anh nói với tôi "tớ sẽ bảo vệ cậu...suốt đời..."nhưng hình như anh nói dối tôi thì phải.....
Đôi lúc tôi cảm thấy khó chịu khi anh thân mật với người con gái khác , ko phải là tôi ...tôi cũng giận dỗi vô cớ khiến anh phiền lòng...tôi chẳng là gì của anh cả...một cô bé xấu xí như tôi và một công tử đẹp trai như anh vốn dĩ ko đi tới đâu cả. Có lẽ sinh ra anh và tôi mãi mãi ko dành cho nhau...ngay cả việc nói yêu anh tôi cũng ko có dũng khí...
Một buổi chiều hoàng hôn tuyệt đẹp,anh lai tôi trên chiếc xe đạp,thong dong trên đồi cỏ đầy hoa...hệt như truyện cổ tích vậy...rất lãng mạn...cũng chẳng biết tìm ra nơi này từ lúc nào và cũng chẳng ai quan tâm...hoàng hôn rất đẹp,những tia nắng tíu tít vương lên tóc anh và nó.đôi lúc những chú bướm bay lượn lờ khiến tôi sợ đến suýt ngất...tôi tựa vào đầu vào vai anh...anh không nói gì,chỉ cười...mơ hồ tôi nói :
-mình thích ...-nhưng nhận ra điều j đó tôi ngưng lại
-cậu thích ai à?-ánh mắt anh dường như len lỏi chút buồn nhưng tôi không nhận ra điều đó...
-mình ...mình rất thích...nơi này...-tôi nói mà lòng lại nghĩ "bởi vì chính cậu là người tìm ra........"

Tôi ko nói được bởi tôi sợ câu trả lời là ko...nhưng hình như quyết định cuả tôi hình như đã sai rồi thì phải ....đó là lần cuối cùng tôi gặp anh...mấy ngày sau đó tôi ko còn nhìn thấy anh nữa ...mấy ngày đó tôi chờ mong một hình bóng.....vô vọng...ảo tưởng...
Tôi quyết định cho anh biết rằng tôi yêu anh...tôi bắt đầu nhắn tin...tôi nói tôi nhớ anh,tôi nói tôi yêu anh và hỏi anh có yêu tôi ko nhưng anh ko trả lời tôi ...tôi đã khóc,tối đó tôi khóc rất nhiều...phải rồi,anh và tôi không thể yêu nhau và anh không thể yêu tôi đơn giản anhvà tôi ở hai thế giới khác nhau....nhưng tôi vẫn hi vọng...mấy ngày sau đó tôi vẫn ko nhận được bất kì tin nhắn nào,anh cũng vẫn nghỉ học...có lẽ anh ko yêu tôi và tôi chỉ đơn phương,giữa hai chúng tôi chỉ có thể là bạn bè... có lẽ anh có người yêu rồi...và tôi ko thể làm anh khó xử dược...tôi nhắn tin cho anh tôi nói với anh rằng tôi đuà thôi ,tôi ko yêu anh...vẫn cứ như vậy cho đến một ngày mưa tầm tã , ngước nhìn mưa tôi nhớ đến anh mà lòng thấy lo lắng lạ...những ngày tiếp theo tôi lại sống với những nhớ nhung,cố theo đuổi một hình bóng ...một đêm nữa,mưa lại rơi , có tiếng gõ cửa , một người con trai khá giống anh đưa cho tôi một bức thư...cuộc nó chuyện của chúng tôi rất ngắn mà tôi khóc rất nhiều...người con trai đó nói anh đã mất vì căn bệnh hiểm nghèo,người con trai đó nói anh yêu tôi,......tôi nhớ như in...tôi đọc thư...nước mắt rơi...
"Nhóc à...anh hèn lắm phải không ...yêu em mà lại ko dám nói...anh yêu em lắm đấy...em dã từng nói em yêu anh cũng từng hỏi anh có yêu em ko...ko yêu em mà anh luônbảovệ em sao, ko yêu em mà anh lại khóc cùng em...ko yêu em mà cười cùng em sao..NGỐC...anh vui khi em nói em yêu anh và anh đau khi biết đó là nói dối...anh ko trả lời điện thoại vì mình rất yếu không còn sức để viết cho em ... khi em đọc xong thư chắc anh đi xa rồi ...từ nay em phải hứa chăm sóc bản thân thật tốt bởi sẽ ko còn ai che chở cho em nữa rồi.....em ko được khóc đâu đấy...ANH YÊU EM..."
"anh à ...em nói em ko yêu anh là em nói dối đấy...ko hiểu sao em lại khóc nữa...anh bắt em hứa ko được khóc mà em thất hứa mất rồi...........'-đó là tất cả những gì tôi nghĩ lúc đó........
................................................................................................................
Hôm nay lại một đêm mưa nữa nhưng ko có anh ở bên.....tôi cũng không khóc vì tôi đã hứa với anh ...tôi ko muốn anh buồn vì tôi một lần nào nữa....bước đi trên con đường năm xưa... cố tỏ ra mạnh mẽ thì lại thấy mình thật yếu đuối...nhìn cái gốc cây ngày nào tôi thấy anh đang đứng đó và nhìn tôi..................
_________________________THE END____________________________
Tôi gặp anh vào cái ngày đó,tôi cũng chẳng nhớ rõ nữa......mưa xối xả , đường người và xe cũng thưa dần,một bóng nhỏ lướt đi trong mưa,mái tóc ướt nhẹp...đó là tôi,rét run,tôi cố lướt đi..như muốn gục xuống ngã,thật sự ko còn sức để đi tiếp nữa,đường về nhà còn dài,...tôi ngồi gục xuống dước gốc cây,co ro, sợ hãi...và khóc...tôi nghe tiếng bước đi trong mưa...có lẽ là người đi đường...tôi không còn cảm thấy mưa xối xả,ko còn thấy sợ hãi...một bóng dáng cao lớn đang che cho tôi...là anh...anh đưa tôi về nhà...Lần đầu tiên gặp anh tôi đã thấy yêu...là do anh chu đáo hay là do sự lãnh đạm,quyến rũ của anh?có lẽ là cả hai......tại sao ngày ấy anh giúp tôi?......

Anh và tôi học cùng trường,học cùng lớp, lại ngồi cùng bàn...kể từ sau cái đêm mưa ấy...là trùng hợp hay do anh?Anh giỏi hơn tôi rất nhiều,luôn đứng đầu khối nhưng anh học cùng lớp với tôi...anh và tôi trở thành bạn thân từ đấy...anh luôn giúp tôi trong những bài tập khó,anh luôn bảo vệ tôi khi những con bạn đem tôi ra làm trò chơi,đôi lúc bọn bạn bày ra những trò quái đản để hại tôi với lí do đơn giản"xấu nhưng bày đặt bám theo anh"thì anh luôn che chở cho tôi....ban đầu là những xô nước...về sau là những quả trứng....anh đều hứng chịu thay tôi, tất cả...hỏi thì anh bảo tôi đừng quan tâm...những rắc rối đó đều từ anh mà ra...tôi nhớ mãi câu anh nói với tôi "tớ sẽ bảo vệ cậu...suốt đời..."nhưng hình như anh nói dối tôi thì phải.....
Đôi lúc tôi cảm thấy khó chịu khi anh thân mật với người con gái khác , ko phải là tôi ...tôi cũng giận dỗi vô cớ khiến anh phiền lòng...tôi chẳng là gì của anh cả...một cô bé xấu xí như tôi và một công tử đẹp trai như anh vốn dĩ ko đi tới đâu cả. Có lẽ sinh ra anh và tôi mãi mãi ko dành cho nhau...ngay cả việc nói yêu anh tôi cũng ko có dũng khí...
Một buổi chiều hoàng hôn tuyệt đẹp,anh lai tôi trên chiếc xe đạp,thong dong trên đồi cỏ đầy hoa...hệt như truyện cổ tích vậy...rất lãng mạn...cũng chẳng biết tìm ra nơi này từ lúc nào và cũng chẳng ai quan tâm...hoàng hôn rất đẹp,những tia nắng tíu tít vương lên tóc anh và nó.đôi lúc những chú bướm bay lượn lờ khiến tôi sợ đến suýt ngất...tôi tựa vào đầu vào vai anh...anh không nói gì,chỉ cười...mơ hồ tôi nói :
-mình thích ...-nhưng nhận ra điều j đó tôi ngưng lại
-cậu thích ai à?-ánh mắt anh dường như len lỏi chút buồn nhưng tôi không nhận ra điều đó...
-mình ...mình rất thích...nơi này...-tôi nói mà lòng lại nghĩ "bởi vì chính cậu là người tìm ra........"

Tôi ko nói được bởi tôi sợ câu trả lời là ko...nhưng hình như quyết định cuả tôi hình như đã sai rồi thì phải ....đó là lần cuối cùng tôi gặp anh...mấy ngày sau đó tôi ko còn nhìn thấy anh nữa ...mấy ngày đó tôi chờ mong một hình bóng.....vô vọng...ảo tưởng...
Tôi quyết định cho anh biết rằng tôi yêu anh...tôi bắt đầu nhắn tin...tôi nói tôi nhớ anh,tôi nói tôi yêu anh và hỏi anh có yêu tôi ko nhưng anh ko trả lời tôi ...tôi đã khóc,tối đó tôi khóc rất nhiều...phải rồi,anh và tôi không thể yêu nhau và anh không thể yêu tôi đơn giản anhvà tôi ở hai thế giới khác nhau....nhưng tôi vẫn hi vọng...mấy ngày sau đó tôi vẫn ko nhận được bất kì tin nhắn nào,anh cũng vẫn nghỉ học...có lẽ anh ko yêu tôi và tôi chỉ đơn phương,giữa hai chúng tôi chỉ có thể là bạn bè... có lẽ anh có người yêu rồi...và tôi ko thể làm anh khó xử dược...tôi nhắn tin cho anh tôi nói với anh rằng tôi đuà thôi ,tôi ko yêu anh...vẫn cứ như vậy cho đến một ngày mưa tầm tã , ngước nhìn mưa tôi nhớ đến anh mà lòng thấy lo lắng lạ...những ngày tiếp theo tôi lại sống với những nhớ nhung,cố theo đuổi một hình bóng ...một đêm nữa,mưa lại rơi , có tiếng gõ cửa , một người con trai khá giống anh đưa cho tôi một bức thư...cuộc nó chuyện của chúng tôi rất ngắn mà tôi khóc rất nhiều...người con trai đó nói anh đã mất vì căn bệnh hiểm nghèo,người con trai đó nói anh yêu tôi,......tôi nhớ như in...tôi đọc thư...nước mắt rơi...
"Nhóc à...anh hèn lắm phải không ...yêu em mà lại ko dám nói...anh yêu em lắm đấy...em dã từng nói em yêu anh cũng từng hỏi anh có yêu em ko...ko yêu em mà anh luônbảovệ em sao, ko yêu em mà anh lại khóc cùng em...ko yêu em mà cười cùng em sao..NGỐC...anh vui khi em nói em yêu anh và anh đau khi biết đó là nói dối...anh ko trả lời điện thoại vì mình rất yếu không còn sức để viết cho em ... khi em đọc xong thư chắc anh đi xa rồi ...từ nay em phải hứa chăm sóc bản thân thật tốt bởi sẽ ko còn ai che chở cho em nữa rồi.....em ko được khóc đâu đấy...ANH YÊU EM..."
"anh à ...em nói em ko yêu anh là em nói dối đấy...ko hiểu sao em lại khóc nữa...anh bắt em hứa ko được khóc mà em thất hứa mất rồi...........'-đó là tất cả những gì tôi nghĩ lúc đó........

Hôm nay lại một đêm mưa nữa nhưng ko có anh ở bên.....tôi cũng không khóc vì tôi đã hứa với anh ...tôi ko muốn anh buồn vì tôi một lần nào nữa....bước đi trên con đường năm xưa... cố tỏ ra mạnh mẽ thì lại thấy mình thật yếu đuối...nhìn cái gốc cây ngày nào tôi thấy anh đang đứng đó và nhìn tôi..................

Bài liên quan
- Nếu anh không yêu thương, xin đừng cho em hy vọng
- CẢM ƠN EM, NGƯỜI YÊU CŨ
- HOÁ RA TỪ BỎ ANH KHÔNG QUÁ KHÓ
- 9 điều lãng mạn phụ nữ rất thích đàn ông thực hiện!
- Ta sẽ tập quên em
- Anh sẽ đến và lấp đầy khoảng trống trong tim em
- BẢN CHẤT CỦA THÀNH CÔNG
- YÊU ĐÀN ÔNG ĐÃ CÓ VỢ
- EM KHÔNG MUỐN YÊU ANH NỮA
- YÊU, ĐỪNG QUAY ĐẦU LẠI
- MỐI TÌNH ĐẦU
- ANH ĐÃ YÊU CÔ GÁI NÀO CHƯA?
hay quá
Trả lờiXóa